Bức thứ 1
Em thương mến!!! Hôm nay trời thật đẹp,
mây trắng bay đi mây đen ập tới . Anh
ngồi trong xó co cẳng viết cho em iu của
mình bức thư tình hay nhất thế kỉ 22.
Đầu thư, anh chúc em nhiều thịt bò kho
tăng calo để em mạnh khoẻ. Em à! Chỉ mới gặp em thôi mà anh ngỡ như đã
quen nhau từ kiếp trước. Xa em vài giây
thôi mà ngỡ đã bao năm. Em ơi, ánh mắt
em làm cả miền Nam chìm trong băng
giá. Em cất tiếng cười làm cả miền Bắc
ngủ quên còn khi những giọt lệ em rơi làm 7 tỉnh miền Trung chìm trong lũ
lụt...Ôi thôi!!! Quái vật!!!...Em à em đến
với anh trong ngày đông băng giá. Em
sưởi ấm con tim anh tựa lò vi sóng
nướng con mực khô. Mỗi khi anh khát,
em là vại beer hơi dịu đi cái khát khủng khiếp của mùa hè...Ôi em tôi thật là vô
địch...Thôi, thư đã dài dù chỉ là một chút
trái tim anh. Em thấy không? Nếu em yêu
anh thì anh nguyện dâng trái tim mình
đem nấu cháo cho em bồi bổ. Hàng VN
chất lượng cao đó em… Yêu em nhiều…
Bức thứ 2
Ngày lành tháng rách năm tàn tã. Người
yêu bé bỏng của anh ơi! Giờ này em đang
làm gì vậy? Em có biết là anh nhớ em
lắm không Đôi mắt ốc nhồi dễ thương,
làn môi như ăn nhầm ớt hiểm và hàm
răng như những cô Hàng Xén được nhà thơ Hoàng Cầm miêu tả trong bài thơ Bên
Kia Sông Đuống của em cứ hiện hữu
trong đầu anh làm anh càng nhớ nhung
em ra riết. Giờ này chắc em đang say giấc
nồng với những món ăn em đem vào
trong giấc mơ của mình. Em có biết anh đang lo lắng lắm ko? Chiếc vành xe của
anh bây giờ vẫn chưa được thay mới. Nó
vẫn hàng ngày chở anh đi làm với một
kiểu cách MatXa hay nói đúng hơn là vừa
đi vừa nhảy trên yên xe vì chiếc vành
méo mà em đã gây ra đó em yêu ơi! Nếu như em nghe lời anh chịu khó ăn ít đi 3
tô bún Riêu thì đâu đến nỗi xe anh phải
như vậy. Thôi anh nhớ em cũng chỉ viết
được vậy thôi nếu viết thêm nữa thì anh
không dám nói là anh không xé nát bức
thư này đâu! Chào người yêu bé nhỏ như con voi còi của anh nha!!!
BỨc thứ 3
Em yêu! Cuối cùng thì anh cũng đã tán
được em. Ngay
từ phút đầu tiên nhìn em gác chân lên
bàn phì
phèo điếu thuốc lá là anh đã thấy tê tái
cả cõi lòng. Anh tự nhủ thầm trước sau gì thì
anh
cũng phải tiêu diệt được em. Con đường
quen em sao mà chông gai như
rừng u nước độc. Anh đã tốn bao nhiêu
để dụ bà Tám bán cá (Thì mẹ Tám nhiều chuyện
đó),
nhờ bả giúp anh... Mà bả cũng lợi hại
thiệt, bả
đã biến anh từ một chàng thanh niên
hiền như thỏ đế trở nên một chú nai tơ dưới
gót chân em. Nhiều khi anh nghĩ: Tại sao
anh lại
mê em ??? Phải chăng là vì sắc đẹp của
em. Mà
công nhận là em đẹp thiệt. Ôi sắc đẹp của em
như sắc nuớc hương trời, tươi như bông
hoa
tàn tạ giữa mùa đông lạnh giá. Mỗi khi
em nở
nụ cười khô héo trên đôi môi thâm sì thuốc lá là anh run rẩy sụm ba sườn. Đã
bao lần anh nhủ lòng rằng đời anh không
thể thiếu em. Anh nhớ em như ngoại anh
nhớ
miếng trầu, như cậu anh cần vợ, như mợ
anh thích cần sa và như ba anh mê thuốc lá.
Xin
em hãy yên tâm mà giao phó cuộc đời
em cho
anh. Rồi anh sẽ đưa em đến một chốn
bình yên, nơi chỉ có tiếng cóc nhái mèo kêu, chuột
la chó sủa. Nơi đó ta sẽ sống với nhau
thật là
hạnh phúc, con cháu từng đàn. Viết tới
đây anh thấy nhớ em vô chừng,
muốn cắn em ngàn miếng, muốn chặt em thành trăm khúc mà bỏ vào mai-crô-
guây để
làm tình yêu 7 món mà nhậu lai rai . Nói
tới ăn
tự nhiên anh thấy đói, thôi anh đi nấu mì
gói anh ăn kí đã. Giả từ em và hẹn ngày tái
ngộ
BỨc Thứ 4
Gửi người con gái anh yêu! Hồ Chí
Minh một ngày buồn như con chuồn
chuồn, tháng chán như con cá rán, năm
đen như con mèo hen. Em yêu dấu,
người em như cái đấu, tóc em xù như
lông gấu, tuy em hơi cá sấu nhưng anh vẫn yêu em nung nấu. Ðêm nay ngồi sửa
xe mãi mà chẳng được, ngủ thì chẳng
xong, nhìn trăng cao tít mít, anh quyết
ngồi cong đít viết thư cho em, không
gian bốn bề im ắng chỉ có tiếng ếch kêu
và âm thanh như tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng của đàn muỗi đang
vây quanh anh. Em có biết rằng anh nhớ
em nhiều lắm không? Anh ăn không
ngon nhưng ngủ như điên, anh đi giầy
quên đi tất, ăn sáng quên đánh răng, anh
dùng xăng vo gạo, anh khờ khạo cũng chỉ vì yêu em đó. Khổ thân anh khi chúng
bạn toàn là những đứa không có nhà
phải ở trong biệt thự, không có xe đạp
mà phải ngồi Land Cruise, không có tiền
mà phải xài card. Anh thì cái gì cũng có
chỉ không có mỗi tiền. Anh xin tình nguyện dâng hiến cho em tấm thân
trong trắng như tờ giấy than của anh cho
em. Tấm thân của anh tuy đang mang
trong người hai dòng máu nhưng vẫn
còn là hàng xài được một số thứ. Anh chỉ
muốn những gì của em là của anh và những gì của anh là của riêng... ý nhầm là
của chung. Em có biết rằng anh yêu em
từ khi anh thấy em lon ton như con chó
con cùng mấy đứa bạn cùng là lũ quỷ cái
đánh 1 thằng bạn nhỏ xíu. Anh sẽ làm tất
cả để cho em vui. Ranh ngôn có câu : “Không có việc gì khó, chỉ sợ tiền không
nhiều, đào cống và lấp bể, cố làm cũng
thành không”. Em đừng buồn vì những
lời bạn anh nói nhé, nó nói em :” Nhìn xa
cứ tưởng con người, nhìn gần mới biết
đười ươi xổng chuồng”. Anh đau lắm nhưng không sao, bôi cao sẽ khỏi, không
khỏi ăn tỏi sẽ hết, không hết cho chết là
vừa. Về nhà anh không nuốt trôi cơm cố
gắng lắm mới chỉ có 6 bát phở. Một lần
và mãi mãi anh muốn nói với em rằng
anh yêu em như que kem mút dở, như dưa bở với đường, như lọ tương ngâm
cà pháo, như con báo với cánh rừng, như
muối vừng với lạc, như lão Hạc với con
chó vàng … Thôi mệt quá rồi anh đành
phanh bút ở đây. Chào em và yêu em
nhiều, chúc em gặp nhiều ác mộng, anh sẽ hiện ra để cùng em chạy trốn. Hôn em
như cún con hôn mèo con!
Bức thứ 5
Anh xa "xương nhớ"!
Demnay, bầu trời lủng lẳng, em ngồi
thẳng
cẳng viết thư cho anh! Anh yêu quái, giờ
này anh ở đâu? đang làm gì? "khoanh gối
đánh ba
cây" hay "ngồi xổm hô xóc đĩa"??? Em
vừa ăn xong, no wá, nhớ anh không chịu
được...ra
mạng viết thư thăm anh! Anh à, hôm nay thời sự thông báo dịch
cúm
gà vẫn diễn ra ác liệt... có nguy cơ lan
rộng ra
cả nước ta. Tự nhiên em âu lo và buồn
kinh khủng...Chẳng lẽ từ nay em phải từ bỏ cái
thói quen "điểm tâm bằng hai quả trứng
gà sống;
ăn sáng với món súp gà; ăn trưa bằng hai
tô
miến ngan với bốn bát tiết canh vịt; ăn tối
bằng ba tô cháo gà và năm quả trứng vịt
lộn;
ăn đêm thêm một chú gà tần thuốc bắc
và ba
cái trứng ngải cứu..." như mọi ngày đó sao??? Đấy là chưa kể thỉnh thoảng buổi
sáng em
thèm ăn chim câu nướng, ăn trứng cút ốp
nếp
và chim sẻ xé phay...buổi tối đôi khi em
thích ăn tim gan lòng mề trần và chân gà
nướng...Ôi!!! Tất cả giờ đây chỉ còn là một
niềm tiếc nuối thôi sao???Em sẽ phải làm
gì đây khi từ bỏ đi những gì thân thuộc
yêu
thương??????Thôi, có lẽ tình cảm tin yêu , nhớ
nhung dành cho anh em đã bày tỏ
hết...Em
phải về để cắt tiết nốt con gà rù cuối
cùng còn
lại trong đàn đây...Tự nhiên em thèm món gà
xào lăn wá... Tạm biệt anh yêu quý và
mong một ngày gần
nhất sẽ được cùng anh đi ăn món Vịt
quay
Bắc Kinh!!! Chúc anh không bị Virut H5N1 đến quấy
rầy